Phải tập trung vào chính bản thân mình…
Mỗi con người chúng ta đều luôn luôn bị đem ra mổ xẻ, đánh giá, và thậm chí là so sánh bằng cách này hay cách khác… So bì với những điều không tưởng, bản chất mỗi người chúng ta là một thế giới… là một tiểu vũ trụ… và… là một thực thể động lập… nên,
hãy cứ là thành thật với chính mình… một cách giản dị và thuần khiết nhất…
“Chúng ta không thể kiểm soát cái và cách mọi người suy nghĩ và nhận xét, nhưng, chúng ta hoàn toàn có thể lựa chọn chúng ta sẽ nghe và tiếp nhận thông tin gì…” vì,
những điều thiên hạ nghĩ về chúng ta chẳng phải việc của chúng ta, chẳng phải do chúng ta có thể quyết định…
Ta không cần phải giống bất cứ ai hay hình mẫu nào, cũng như chẳng ai có nghĩa vụ phải giống như ta… vậy,
sao phải xoắn???
Việc chúng ta cần phải làm, cần phải luyện tập là học cách nói “không” mà không cần phải tự ngụy biện hay tự tìm cách vuốt ve để giải thích cho chính mình… Thay vào đó,
càng cần phải ngẩng cao đầu để tự hào vì chúng ta đã có thể trải qua những ngày mà mình đã cảm thấy bế tắc, dường như không thể chịu đựng hay không thể vượt qua được… mỗi khi chúng ta đã dám cứng cỏi chống chịu khi mọi thứ xung quanh dường như đang đổ ụp xuống…
Im lặng,
đó là một loại bài học có từ những sự chịu đựng trong cuộc sống,
đó là một loại trải nghiệm, một loại bản lĩnh hay một loại thành tựu đúc kết từ các nỗi đau…
Người ta đến rồi lại vội vã ra đi như nước trôi dưới chân cầu…
Từ mọi nơi cũng chính là chẳng nơi nào cả…
Bồi thường lớn nhất đối với sự ngạo nghễ và giận dữ trong đời người chính là sự kéo dài, sự kiềm chế, bởi,
thời gian chính là thuốc chữa cho mọi vết thương, nó giúp thổi bay những lớp phù phiếm che phủ sự thật; càng sống lâu, chúng ta sẽ càng được “nhìn” ra nhiều sự thật…
Thế nên,
cần phải tôi luyện bản lĩnh trước những lời khuyên từ xã hội… nếu,
muốn tránh được việc “đẽo cày giữa đường” vì,
phần lớn những lời khuyên đến từ những người mà có lẽ họ chẳng hiểu họ đang nói gì, làm gì…
Hãy coi mỗi ngày riêng biệt là một cuộc sống trọn vẹn…
Hãy học lấy cách sống…
Sẽ chẳng có còn đường nào dẫn tới vinh quang mà bằng phẳng, và trải đầy hoa thơm, quả ngọt…
Con đường đó… chính là,
bản lĩnh “bất khả chiến bại”.
Đôi khi,
sống đã là một việc… và, là một sự dũng cảm.
… dám sống… chỉ có thể ở “chiến binh” dũng cảm…
Không có gì là… “của chùa” [free] cả…
___
NPL
511 từ